MINH TUỆ NGỮ LỤC - Phần V

MINH TUỆ NGỮ LỤC - Phần V

1.
Việc con bị đánh, đó cũng là những thử thách cho nỗi sân hận của con, cho con học thêm tánh kham nhẫn, học tập vượt qua gian khổ. May mà họ chưa lấy cây, lấy gậy, lấy dao, lấy kiếm họ đập con. Nhưng dù gì thì con cũng vui vẻ. Vui vẻ nhẫn nhục, vui vẻ kham nhẫn.
**
2.
Cũng nhờ họ đánh con, con mới biết tâm mình còn sân si hay không mà tiếp tục rèn luyện. 
**
3.
Dẫu họ có đánh đập con, thì con cũng không bao giờ bỏ cuộc. Con vẫn bộ hành, khất thực, trừ phi họ giết chết thì con mới thôi. Chưa chết là con còn nghe lời Phật, chưa chết là con còn đi. Không phải vì như thế mà con sợ hãi. 
**
4.
Việc bộ hành, khất thực của con phụ thuộc vào duyên. Con đi là để luyện tập. Còn sức khỏe, còn đủ duyên thì con còn học tập, bộ hành, rèn luyện.
**
5.
Con không bị trói buộc vào giờ giấc, thời gian. Mưa bão thì con nghỉ. Nắng lên thì con đi. Đi là để rèn luyện. Ngồi nghỉ, ngồi chơi lâu, sẽ biếng nhác. Không đi thì thôi, đi thì phải có đoạn đường dài để tập. Như quý vị ở nhà luyện tập luyện thể thao vậy, tối thiểu cũng từ ba mươi phút trở lên. Mới tập được đôi, ba phút đã nghỉ thì cũng xem như chẳng rèn luyện gì được cả.
**
6.
Ban đêm, xin mọi người đừng tìm gặp con, vì dễ bị nghi ngờ, nói hoặc làm chuyện mờ ám. Ban đêm, chỉ ăn trộm mới gặp nhau để bày mưu, tính kế, chích hút. Người tu hành, thì ban ngày, ban mặt, hữu duyên nói chuyện thì được.
**
7.
Ban đêm yên ổn, thuận tiện việc tu thiền, ôn tập lại kinh sách, nghỉ ngơi cho có sức khỏe, mọi chuyện mới tốt đẹp. Đêm mà tụ tập, con thấy cũng không hay. Có việc gì cần gấp lắm thì mới phải tìm gặp, trao đổi.
**
8.
Mang dép, đi không được nhiều và cũng khó để luyện tập kham nhẫn. Nào giờ, con không đi dép, con quen đi chân đất như thế này rồi, đi để tập luyện vượt qua chướng ngại, gian khổ.
**
9.
Có một anh, đi theo con từ Thanh Hóa, cũng được sáu hôm, cũng ngủ nghĩa địa. Con có nói với anh, nếu muốn đi, về thu xếp việc gia đình, lo cho mẹ xong xuôi, đừng để mẹ buồn, xin phép mẹ, thuyết phục mẹ, được mẹ đồng ý rồi hãy đi. 
**
10.
Con không nhận y bố thí. Con chỉ có thể mặc y may từ vải nhặt ở ngoài đường. Y ấy, con mặc vào, mới thanh tịnh, mới tốt đẹp.
**
11.
Vải bỏ, mà con biết, họ bỏ, cốt cho con nhặt, là con cũng không mặc được. Con chỉ mặc được những vải, mà người ta bỏ đi, vì không cần dùng tới. Đây là duyên phước của mỗi người và cũng để giữ được hạnh trang nghiêm của người tu hành. 
**
12.
Đi chân không, không quen, sẽ đi không được đâu. Đi vài ngày là rách da, chảy máu. Thời gian ngắn thì được, chớ đi liền một tháng, hoặc đi liền hai, ba chục cây số, khó lắm. Đi chân không khất thực, thật hay không thật, nhìn vào sẽ biết ngay. Nhưng mà mình cũng đừng để tâm hay nặng lòng vì những thắc mắc ấy. Ai nói gì, mặc. Mình đi được, thì cũng là được cho mình. Đừng để ý. Cứ vui vẻ.
**
13.
Con bộ hành là để rèn luyện, để thực tập sức chịu đựng khó khăn, chịu đựng sự khổ. Có khắc phục được khổ, thì mới khắc phục được nhiều điều khác, chớ nếu không là thất bại. 
**
14.
Có nhiều người bộ hành khất thực giỏi lắm, nhiều vị tu tinh tấn lắm. Các vị ấy chưa xuất hiện thôi. Rồi sau mọi người sẽ thấy. Chỉ cần một người bước đi trước, là sẽ có nhiều người nối theo sau, để học tập, rèn luyện xả bỏ. Đi được hay đi không được, do tâm. Hễ quyết tâm là được. 
**
15.
Việc con là tu tập, việc các anh là quay phim, việc ai nấy làm. Ai nói gì con cũng mặc kệ. Họ khen, con cũng như thế. Họ không khen, con cũng như thế. 
**
16.
Con tu hành, giữ giới, không sân hận, không ghét bỏ ai. Con dứt khoát không nhận tiền bạc, cũng không màng nghe dư luận khen con tốt hay chê con xấu. Xấu, con cũng vẫn bộ hành khất thực. Tốt, con cũng vẫn tiếp tục sống đời sống ba y một bát. 
**
17.
Việc các anh theo con quay phim, có người nói, thế là tốt, để nhiều người biết đến và học tập theo. Lại có người cho rằng, đi theo như vậy, sẽ làm ảnh hưởng việc tu hành của con. Họ nói theo ý họ, theo suy nghĩ của họ. Còn con, con chẳng thấy ảnh hưởng gì cả, con cũng không thấy khổ. Con an lạc và hạnh phúc. Con làm việc của con, tập học. Các anh làm việc của các anh, quay phim. Việc ai nấy làm. Chẳng có gì để gọi là phiền nhiễu hay khó khăn. 
**
18.
Hôm rồi, có anh kia, đi tìm con vào ban đêm, lúc ấy, con đang ngủ. Thức giấc nửa đêm, con thấy con nổi sân. Vì con sợ lúc con ngủ, trong tư thế gật gà gật gù, con sẽ không đẹp đẽ, không nghiêm trang. Rồi con giật mình kịp, tự hối, ủa, thế thì có gì đâu mà tại sao lại phải nổi sân? Mọi người có thấy con ngủ xấu, thì con cũng vẫn thế. Mọi người có thấy con ngủ đẹp, thì con cũng chỉ đến vậy thôi.
**
19.
Ngay cả bây giờ, khi con đang ăn mà có người quay, con cũng không còn tâm sân giận nữa. Con mặc kệ hết. Người ta đi theo làm lợi ích cho mình thì mình ưa thích. Người ta đi theo mà làm ảnh hưởng đến mình thì mình xua đuổi. Vậy là không được. Người đem lại lợi ích và người không đem lại lợi ích, đối với con, họ cũng như nhau, bình đẳng.
**
20.
Con ăn mà không ai quay phim, và ăn, khi có người quay phim - cũng đều như thế mà thôi. Tức là, con ăn trong sự tự nhiên, và lòng không vướng bận đến việc tạo dáng, sửa bộ, làm cho đẹp hơn mà cũng chẳng lo lắng là hình ảnh mình bị xấu đi. Tập sao cho tâm bình tĩnh, bình thản, không còn tham sân si nữa, nghĩa là đã đạt đến trạng thái Niết Bàn ngay hiện tại.
**
21.
Lợi ích mang lại từ việc bộ hành rất nhiều: rèn luyện sức khỏe, tập tánh xả bỏ, tập lòng kham nhẫn. Không chỉ thế, thực tập bộ hành khất thực còn khắc chế được tham sân si.
**
22.
Ai cũng có lỗi lầm. Con cũng có lỗi lầm như mọi người. Bây giờ, mình ăn năn, sám hối, sửa mình: bố thí, giữ giới, tu thiền là được.
**
23.
Chỉ cần biết mình có lỗi là sẽ sửa lỗi được. Phải phát nguyện tâm tu thành, để lấy công đức của mình, mà hồi hướng, trả ơn, đền ơn cho người mà mình đã gây ra tội lỗi với họ. 
**
24.
Muốn giúp được mọi người thì mình phải tu thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác đã. Mình tu không xong, độ cho mình còn chưa được, làm sao độ cho ai.
**
25.
Công đức mình tạo được, cùng với phát tâm, tự nhiên sẽ có chư Phật, chư Hiền Thánh, hộ trì, hộ niệm cho mình. Mình có phước báu rồi, thì mình độ cho tất cả mọi người được.
**
26.
Tu hành là bỏ điều ác, dâm dục, sát sanh, trộm cắp; là làm điều thiện để thoát khổ, không bị đọa địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh; cho thân tâm được nhẹ nhàng, hạnh phúc, an lạc. Không chỉ thế, mình còn phải phát tâm, hướng dẫn cho những người khác cùng tu.
**
27.
Tứ Niệm Xứ nghĩa là, đi mình biết đi, ngồi mình biết ngồi, đứng mình biết đứng. Tham, mình biết tham. Sân, mình biết sân. Mình nhắc tâm mình, lần sau đừng tham, đừng sân nữa. Biết mình còn các tật xấu thì phải tư duy tác ý nhắc bỏ, diệt trừ, muội lược. 
**
28.
Khi đã biết, thì tư duy để từ bỏ cái xấu. Biết người ta ăn trộm, mà im lặng, là chưa đúng với tinh thần Tứ Niệm Xứ, phải biết khuyên nhủ kẻ mà mình biết rõ là đang ăn trộm ấy. 
**
29.
Tứ Niệm Xứ là phải tỉnh giác, là phải quán thân, thọ, tâm, pháp. Tỉnh giác để loại trừ điều ác, tăng dần điều thiện, hay còn gọi là Tứ Chánh Cần. Khi nào đủ duyên, mình sẽ dễ dàng vào thiền định, lúc ấy, ác, xấu, sẽ bị diệt hoàn toàn. 
**
30. 
Con chưa vào tới Niết Bàn nên con không biết. Kinh sách có nói, trong cõi Niết Bàn, không còn tham, sân, si nữa. Và cũng không thể kéo dài ba giây. Niết Bàn, là một trạng thái kéo dài, liên tục. Thiền ngày đêm, không ăn không uống mà vẫn an lạc. Đối, chạm vào cõi để xem tham sân si của mình còn không, mình còn mê ngủ không, lắng nghe xem, dâm dục còn khởi lên không, thì mình sẽ biết, mình đã được Giải Thoát chưa. 
**
31.
Tâm bất động, không còn khởi lên bất kỳ một ham muốn, sợ hãi, lo âu, buồn khổ, tức giận nào nữa. Phải tuần tự đi từ Sơ Thiền qua đến Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền. Phải biết rõ quá khứ nhiều đời, nhiều kiếp của mình. Thậm chí, phải có cả Thiên Nhãn như trong kinh đã mô tả, nhìn thấu suốt mọi lẽ, mọi điều xấu tốt, thấy hành, thấy nghiệp, thấy cả Lậu Tận, nỗi thống khổ của mình. Chỉ có như thế, mình mới chắc chắn là mình đã thấy được Trí Tuệ, Giải Thoát.
**
32.
Tu Tứ Niệm Xứ là phải quán được thân thọ tâm pháp, như quán thân là biết được thân mình, nó vốn bất tịnh, nó nhơ bẩn và nhớp nhúa lắm. Một người bình thường, không tu, làm sao quán được thân như thế? Khi quán thân được, năm Triền Cái bị diệt rồi, chính xác, khi đó mới nhập định. Mình hiểu được ly dục, ly ác bất thiện, chứng và trú Sơ Thiền, an lạc rồi mới xác định. 
**
33.
Không cần phải xuất gia, cứ giữ vững niềm tin, cố gắng tu thiền, ước nguyện vào đó, cố gắng giữ giới cho nghiêm là có phước báu rồi, tốt đẹp rồi. 
**
34.
Giữ Giới cho thật chắc chắn. Nếu Giới sứt mẻ, Định không có. Định bám chặt trên Giới. Có Giới thì có Định. Có Định thì có Tuệ. Có Tuệ thì có Biết. Đó chính là Thiền Định.
**
35.
Trong kinh Phật dạy, thân kiến nghĩa là chấp; thân kiến nghĩa là tự ngã. Thân kiến cho rằng, tôi là của tôi; thân, sắc, thọ, tưởng, hành, thức, này là của tôi; đây là vợ tôi; đây là con tôi; đây là gia đình của tôi, đây là cái xe của tôi; cảm thọ, an lạc này là của tôi, hạnh phúc này là của tôi; ý nghĩ của mình chấp, đây là tôi, đây là của tôi.
**
36.
Hãy sám hối với Phật Pháp Tăng, lúc nào cũng sám hối với Phật Pháp Tăng. Ngay cả con, con cũng sám hối với Phật Pháp Tăng. Mọi người hãy cùng phát nguyện, cùng gìn giữ giới luật, chắc chắn sẽ sám hối được tội lỗi của mình và đem lại lợi ích cho mọi người.
**
37.
Tinh tấn Ba La Mật, thiền định Ba La Mật, trí tuệ Ba La Mật, tích cho đầy rồi kiểu gì cũng thành. Không lo, cũng không cần biết bao lâu mình được. Rồi mình sẽ gặp nhiều chư Phật, mình cúng dàng, mình tu với họ nữa, sẽ được.
**
38.
Xuất gia, bao gồm xuất gia mà vẫn ở tại nhà, tại gia. Vẫn có thể để tóc, mặc quần áo bình thường nhưng tâm của mình, mình nghĩ mình xuất gia là được rồi. Chủ yếu là tâm. Cạo tóc mà tâm không xuất gia, thì cầm bằng như chưa từng xuất gia. Mình sống tại gia, nhưng mình tư duy, mình chính là người đã xuất gia, phải thực hành như một người xuất gia, giữ giới như một người xuất gia.
**
39.
Các vị tu hành trong rừng sâu, tóc của họ vẫn để dài. Khi Phật dạy cạo bỏ râu tóc, thì mình làm theo. Cạo bỏ râu tóc, đắp áo cà sa, nhưng chủ yếu vẫn là cái tâm của mình. Tâm biết mình xuất gia là được.
**
40.
Cơ bản là mình phát tâm thiện, tu hành, rồi sẽ gặp những bậc thiện hữu tri thức, họ chia sẻ, nâng đỡ, chỉ đường cho mình. Nhờ các bậc ấy hộ trì, hộ niệm, hướng dẫn, khi mình lầm đường lạc lối, họ sẽ giúp lối cho mình quay về. 
**
41.
Những người có tu hành, có công đức, thì người ta muốn sinh vào nhà nào là do tâm của họ. Còn những người mà làm ác, không có công đức, sát sanh, trộm cắp thì sẽ sanh vào những nơi không như ý. 
**
42.
Không ai muốn chọn địa ngục. Cũng không ai muốn sanh vào nhà quét rác, hốt phân. Do nghiệp của mình không đủ, mình không có quyền lựa chọn, nghiệp dẫn mình đi, dẫn mình chạy vào đấy, bắt buộc, như áp giải vào tù. 
**
43.
Tích được công đức, mình muốn sinh vào nhà nào, là do mình chọn. Còn những người làm ác, không có công đức, thì theo nhân quả, theo hạnh nghiệp, theo luân hồi, không có quyền lựa chọn. Không thể nói, tôi không muốn sanh vào địa ngục, ngạ quỷ. Cũng giống như, bây giờ mình đi giết người, rồi la lên, tôi không muốn vào tù. Sao mà được?
**
44.
Người đủ tỉnh giác, thì nhập thai là họ biết, giống như bậc Chánh Đẳng Giác, khi nhập thai họ biết nhập thai, khi ở trong thai họ cũng biết, khi ra họ cũng biết. Họ phải tỉnh giác như thế thì họ mới chọn được. Trước khi sanh ra, họ đã biết mẹ mình là ai, cha mình là ai. Chỉ những người mê mờ, không có công đức, bị tham sân si che, thì bị nghiệp dẫn đi thôi.
**
45.
Những việc ác, người thân của mình, làm đã lâu nay, đùng một cái, đòi chuyển đức cho họ thì không được. Nói mà họ không nghe, đừng có buồn, đừng có nản chí, cứ kiên trì thôi. Bằng như mà không được, thì nghĩ, thôi, nghiệp của họ.
**
46.
Người thân làm ác, mình nói họ không nghe, thì thôi, nhưng cũng đừng vì thế mà ghét bỏ họ. Mình lo cho việc tu hành của mình tốt đẹp đã. Mình còn chưa cứu được mình thì đi cứu được ai. Mình tu thành rồi, có công đức rồi, mình sẽ giúp họ.
**
47.
Con ở nhà, cũng không đủ duyên để nói với cha mẹ. Nên con đi tu. Tất cả chúng sinh đều là cha mẹ của con, bình đẳng, con sẽ tu tập, đủ đức độ, công đức rồi, con sẽ ước nguyện cho họ được hạnh phúc. Nếu mà đời này mà họ bị đọa ác, thì mình xuống đó mình độ cho họ. 
******
48.
Không nên cúng bái để giải nghiệp. Nghiệp ác đã làm, kiểu gì cũng đọa vào cõi ác. Khi mình phát tâm, tu thành Vô Thượng Chánh Đẳng Giác rồi, mình sẽ khuyên được họ, hoặc cứu độ cho họ.
**
49.
Khuyên người thân đừng làm ác mà họ không nghe, thì cũng đừng có buồn khổ. Đừng có lo sợ rằng, chúng ta sẽ chỉ sống một đời này. Chúng ta còn gặp nhau nhiều đời nữa. Họ không thể chạy đâu cho thoát khỏi luân hồi. Cái ác vẫn còn đó, cha mẹ có mất đi rồi, cũng ở đó, rồi mình cũng gặp lại họ, không chạy được. Mình tu thành mà có trí tuệ, có thiên nhãn, thì họ ở đâu, mình cũng tới được.
**
50.
Mọi người quyết tu thì cứ nhập thiền định vào như Maha Moggallana đấy, Mục Kiền Liên đấy, ngài biết mẹ mình ở đâu nên ngài mới tìm được đến nơi mẹ ngài đang thọ tội. Mình phải đạt được cảnh giới đó, thiền định đó, thì mình mới biết, cha mẹ, ông bà mình hiện đang ở đâu. Mình tích cho thật nhiều công đức rồi hồi hướng cho họ, báo hiếu cho họ.
**
51.
Muốn khuyên ai điều gì, chính mình phải ăn chay, giữ giới, tu hành, thì mình nói, họ mới nghe, và họ sẽ chuyển dần dần. Dùng đức độ của mình, dùng thực hành, thực tế của mình, khiến cho họ tin. Họ tin rồi thì hướng dẫn họ vào những điều thiện khác nữa, hướng dẫn cho họ cùng tu hành, giữ giới.
**
52.
Ngày xưa, những người theo Phật tu hành, có những người chưa có căn cơ ăn chay, và cũng để thuận tiện với việc chúng sinh cho gì ăn nấy, Phật cũng cho chay mặn tùy. 
**
53.
Trong kinh Lăng Già, Phật có dạy ăn chay và không sát sanh. Ăn chay tốt đẹp, từ bi hơn ăn mặn. Ăn mặn, ăn những món nhiều đạm, bất tịnh, nặng nề, dễ khởi dục, không thiền định được. Ăn bò nhiều thì có mùi bò. Ăn gà nhiều thì có mùi gà. Có dục, không tu được. Ăn chay, nếu có dục, cũng rất ít, mình điều chỉnh được dễ dàng, người nhẹ nhàng, dục giảm dần, khi thiền định được, dục sẽ mất hẳn.
**
54.
Ăn thịt động vật là ta đang vay mượn, là nhân quả. Còn ăn chay là ăn lá, ăn quả, không làm cây chết. Ăn chay, thanh tịnh, sạch sẽ, rất tốt.
**
55.
Học loài bồ câu, đi tìm hạt thóc, hạt lúa rơi vãi, chúng ăn. Đừng học loài quạ, chúng hay bới phân trâu, tìm giun, dế, ở trong đó, thức ăn ấy không sạch sẽ. 
**
56.
Mình mượn thân này của cha mẹ, mình gắng tu hành. Trước sau gì, thì thân này cũng sẽ bệnh lên bệnh xuống rồi chết. Có thân là có khổ. Khổ vì tham sân si. Nhiều người có thân nhưng lại không biết quý thân, không hiểu được có thân người là khó, nên không lo tu hành, làm điều bất thiện, làm điều ác, bất hiếu với cha mẹ, sát sanh, giết hại, để đọa xuống địa ngục.
**
57.
Có duyên, đủ duyên, mới gặp gỡ. Không có gặp gỡ nào mà không có nhơn duyên. Đối với những bậc Như Lai, Chánh Đẳng Giác, cũng vậy, phàm phu, bình thường như chúng ta đây, không duyên, không phước, sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp được họ. Nhưng nếu chúng ta có duyên, có công đức, các vị ấy sẽ luôn chung quanh chúng ta mà độ trì, mà nâng đỡ.
**
58.
Con ngồi kiết già suốt đêm rồi con mới ngủ ngồi. Ngủ ngồi, mà không trong tư thế kiết già, rất dễ bị đau lưng, trẹo cổ. Bốn năm nay, con ngủ ngồi, con không bị gì cả. Con cũng có chỉ cho mấy sư rồi. Bây giờ, họ có thể ngồi chín, mười tiếng, thậm chí, ngồi suốt đêm, suốt ngày. 
**
59.
Khi mới tập ngồi kiết già, những giờ đầu tiên, rất đau, đau buốt, tê, mỏi, cả ngứa ngáy nữa, da nổi tảng như nổi mề đay. Cố gắng kiên trì, kham nhẫn vượt qua. Một ngày ngồi khoảng mười tiếng. Từ sáu tháng đến một năm, buốt sẽ giảm dần. Khoảng ba năm thì an lạc, không còn buốt nữa. 
**
60.
Kiết già, có thể tập theo cách tăng dần. Ban đầu, một ngày, mình ngồi hai tiếng thôi. Thấy được rồi, thì tăng dần lên. Một ngày ba tiếng, bốn tiếng, năm tiếng. 
**
61.
Ngủ ngồi mà ngủ trong các tư thế khác, con đã thấy một số thầy bị trẹo cổ rồi. Kiết già, giữ cho lưng thẳng. Ban đầu chưa quen thì cũng chập chờn. Quen rồi thì an lạc. Nhưng bây giờ, con cũng ngủ ít lắm. Con sợ con tham ngủ.
**
62.
Mình biết mình đã ngủ trong bao lâu chứ ạ. Khi con đến gốc cây, thì trăng ở đây. Khi con mở mắt ra, trăng đã tới đây rồi, là con biết, nãy giờ, con đã ngủ ba, bốn tiếng. 
**
63.
Ngủ ngồi, ban đầu, giấc ngủ không được sâu như ngủ nằm. Về sau, khi quen rồi, thì an lạc. Tập kiết già liên tục được bốn tiếng rồi, thì hãy chuyển qua ngủ ngồi. 
**
64.
Khi mới tập kiết già, các mạch máu, gân chân của con bị sưng lên hết. Nếu lúc đó, con sợ hãi, ngưng, không tập nữa, thì có lẽ, vĩnh viễn, con sẽ không kiết già và ngủ ngồi được. Con ngồi suốt trong hai mươi sáu ngày đêm như thế, khi đứng lên, con đi đứng bình thường trở lại. 
**
65.
Trong hai mươi sáu ngày đêm ấy, khi xả kiết già, con đau đến mức không chịu được. Ngay cả việc duỗi thẳng chân ra, cũng rất đau. Con vẫn đi khất thực. Xả kiết già, con phải bám thân cây, từ từ đứng lên. Nửa tiếng sau, con mới khập khiễng, cà nhắc đi từng bước. 
**
66.
Khất thực về, con duỗi chân thọ thực. Đến lúc kéo chân vào kiết già, nó đơ ra, không sao kéo vào được. Con phải nghiến răng lại, cắn chặt nỗi đau, kiên quyết kéo hai chân vào. Sáng mai, xả chân ra, đi khất thực, con lại đau tưởng chết được. Ngày nào, con cũng đau hai, ba trận như thế. 
**
67.
Con cũng bình thường như mọi người. Chẳng qua là, con phát tâm đi trước, thực hành trước. Nếu mọi người có ý định phát tâm, thì đảnh lễ Phật Pháp Tăng, cúng dường Tam Bảo, hồi hướng công đức, quy y, giữ năm giới luật, liên tục, đừng nghi ngờ kinh sách, đừng nghi ngờ Phật này, Phật kia. Mỗi người mỗi duyên. Đừng chê bai, ông này đúng, ông kia sai, mà hãy quay về tâm bình đẳng. 
**
68.
Con có vào chùa tu mấy tháng. Con học kinh Nikaya và kinh A Hàm tại đây. Sau đó, con quyết định bộ hành, khất thực. Con nhận thấy, nếu chỉ đọc kinh Nikaya và kinh A Hàm thì chưa đủ, con học thêm một số kinh khác nữa như kinh Đại Thừa.
**
69.
Kinh Nikaya có dạy đến quả A La Hán, Tứ Thánh Định. Ai muốn vượt qua cả hai cảnh giới Thanh Văn với A La Hán thì phải học cho trọn bộ, vượt qua được hạnh Đầu Đà. Cái gì con cũng học, không phân biệt Tiểu Thừa hay Đại Thừa. Cái nào phù hợp với mình, thì mình áp dụng thực hành. 
**
70.
Khi mình tưởng này tưởng nọ, là do trí mình loạn. Trí mình loạn là bởi mình giữ giới không nghiêm.
**
71.
Kinh điển không sai. Do giới mình giữ không nghiêm. Chẳng hạn như không giữ trọn hai trăm năm mươi giới Tỳ Kheo, hay hạnh Bồ Tát, Bồ Tát giới, không nhất tâm niệm, nên mới loạn, loạn sinh tưởng, sinh nghi ngờ giáo pháp. Tất cả cũng do mình không đủ phước, không đủ công đức. 
**
72.
Giữ giới mà không nghiêm, ra những chỗ lông tóc dựng ngược lên, dễ bị loạn tâm trí. Tuyên bố tôi chứng được điều này, tôi chứng được điều kia, thì có thể, đó chỉ là những giấc mơ.
**
73.
Khi tâm mình bị nhấc lên, nghiêng ngả, là do mình còn hôn trầm, chưa đủ tỉnh thức, giống như mình ngủ gục, đang trong si mê, do dục tham của mình còn nhiều. Cố ép mình nhập vào các cảnh giới mà không làm chủ được, không điều chỉnh được, nên nó mới xảy ra những hiện tượng lạ. 
**
74.
Tâm sợ hãi, hoang mang, sẽ quán thọ không được. Mọi người phải ngồi được kiết già, thọ lạc rồi, khi đó mới quán thân thọ tâm pháp. Không đau nữa mới theo dõi hơi thở, chứ đang đau nhức, nó chạy theo thọ đau nhức, làm sao mà quán?
**
75.
Tập kiết già, mình ép nhanh, nó chưa kịp đau. Nhưng khi mình ngồi vài tiếng rồi, thả ra là nó đau, thì nó chạy theo thọ. Mình chưa vượt qua thọ, làm sao thiền được? Phải an lạc. Thiền là phải an lạc.
**
76.
Thân thọ tâm pháp mà. Thọ ở thân. Thọ bị chi phối. Tâm muốn nhưng nói thọ không nghe. Thiền không được chính là ở chỗ đấy.
**
77.
Kiết già được rồi thì mình tư duy, tác ý, nói tâm phải bám hơi thở, tỉnh thức, đừng ngủ nữa, mình không cần phải nghĩ đến việc đạt thiền này hay thiền kia. Cứ để tự nhiên, đừng quá mong chờ, đừng để mình bị ức chế. 
**
78.
Quan trọng nhất vẫn là giữ Giới. Giới mà không giữ được, sẽ chẳng bao giờ Định được. Không giữ Giới, thiền ấy chỉ cho vui. Còn cứ ép, sẽ tẩu hỏa nhập ma. 
**
79.
Kiết già không quen, thọ tới, ngứa, đau, nhức, mỏi, dễ duôi, dẫn đến biếng nhác. Mình phải gắng vượt qua những cảm thọ đó. Trong tu thiền, Giới Luật là hàng đầu. Giới có, mới có Định. Giới không giữ, đừng nghĩ đến tu thiền.
**
80.
Những tà thiền khác, con không học. Con học theo Phật là thiền ly dục, ly ác, ly bất thiện. Chưa ly ác pháp thì không thể thiền Tứ Thánh Định được.
**
81.
Bất kỳ chỗ nào cũng ngồi kiết già được, chỗ nào cũng Định được. Thiền Định, không phải là chuyện may mắn hay không may mắn.
**
82.
Đạo Phật dạy, muốn thiền khi nào thì thiền khi đấy, theo ý thức của mình, nhưng việc đầu tiên là phải giữ Giới cho tròn, bố thí, làm điều thiện, công đức đủ, phước đủ, sẽ tự nhiên thiền được.
**
83.
Đừng tham tu thiền này, thiền kia. Hãy tham làm việc thiện, giữ Giới, trì Giới, phát nguyện, hồi hướng. Tâm phải xác định được, tu thiền là để đạt điều gì, lợi ích gì cho chúng sanh. Tự khắc sẽ có chư Phật họ hộ niệm cho mình.
**
84.
Tu thiền chỉ để nhằm đạt được sự an lạc, sự rũ bỏ cho bản thân, không vào đâu. Ở chỗ này, thiền rất là hay. Mình phải nguyện, thiền vì lợi ích của chúng sanh, thì tự nhiên không cần, nó cũng vẫn sẽ có, sẽ đạt.
**
85.
Thấy thiên hạ khổ, mình phát tâm Vô Thượng Chánh Đẳng Giác để độ được, giúp được cho mọi người. Phải có mục đích vì mọi người thì mình mới phấn đấu, kiên trì và việc tu hành mới thành tựu được.
**
86.
Mục đích thiền không phải để tận hưởng khoái lạc hay để chứng đắc. Mục đích thiền là để cho mình có hiểu biết, rồi mình nói cho người khác hiểu biết cùng. Tránh hướng dẫn sai, khiến người khác tu sai theo. Không chỉ thiền mà còn cả kinh, cả giới luật nữa.
**
87.
Phải rất nhiều năm tu tập, mới thành. Ai có duyên với mình thì mình nói, mình hướng dẫn. Và việc tán thán những người không xứng đáng được tán thán, thì vẫn đọa địa ngục, điều này, Phật có nói trong kinh.
**
88.
Ngay cả việc, cần chỉ trích những người đáng chỉ trích, mình cũng nên làm, để người ta còn biết mà sửa. Thấy họ lỗi, mà mình im lặng là cũng không nên.
**
89.
Có những vị ở hàng Bồ Tát, nhất sanh bổ xứ, hay vô sanh pháp nhẫn, họ đạt quả Thập Địa, họ tái sanh ở hạnh cư sĩ giống như Duy Ma Cật, thì họ thần thông lắm. 
**
90.
Hàng Bồ Tát tái sanh vào cõi người là để thị hiện. Họ không bao giờ bàn luận là tôi thấy này, thấy nọ. Họ cũng không bao giờ nhắc đến thần thông hay nhắc đến quả nọ quả kia. Họ sống rất bình thường và tùy duyên. Họ chỉ độ thôi chứ không bàn luận. Họ giữ giới lắm. Họ có một đời sống phạm hạnh, giữ giới luật, ly dục. 
**
91.
Không ly dục mà vẫn đạt được thần thông, vào được các cảnh giới, thì chỉ có dùng bùa phép, tà thuật mà thôi.
**
92.
Những cư sĩ, giữ giới chưa tròn, khoe khoang, huênh hoang, tự đắc, tự nghe kinh sách, tự tu, tự hành, tự thấy, tự cho mình đạt này đạt kia, tu đấy mới là di hại.
**
93.
Những người không tu theo chánh pháp, gặp ai cũng chê bai, gặp ai, cũng nói lung tung. Thần trí họ, dường như không tỉnh táo, họ rơi vào si. Họ chưa có thiên báo, mà chỉ có hàng ngạ quỷ báo cho họ biết mà thôi.  
**
94.
Tâm còn tham sân si, mới cần thần thông. Người hết tham sân si rồi, thì họ không cần thần thông.
**
95.
Cầu thần thông ở những người còn còn tham sân si, khác với việc Đức Thế Tôn, hay các bậc Bồ Tát, họ cần có thần thông, phân thân, hóa thân, như trong kinh Địa Tạng, để mà độ sanh. Họ đã đạt đến ngôi quả vị và đó là nguyện lực của họ.
**
96.
Thời này chưa phải là thời Mạt Pháp. Mạt Pháp là không còn giáo pháp nữa, chẳng ai còn đọc kinh, quan tâm kinh, người tu vào rừng núi hết, nhưng sẽ có Độc Giác Phật ra đời. Tuy vậy, Độc Giác Phật cũng sẽ nhập diệt, an lạc nhập Niết Bàn. Họ cũng không nói nữa, vì có nói, cũng chẳng ai nghe. Những ai có duyên lắm, mới gặp được Độc Giác Phật. 
**
97.
Chỉ có thể đợi Phật tương lai, ngài Maitreya ra đời. Mỗi ngài, mới có đủ lực mà nói được. Do phước của chúng sanh, phước của mọi người đã tới. 
**
98.
Thời này đang là thời Tưởng Pháp, còn nhiều người tu lắm, nhưng lẫn lộn, không biết đường nào. 
**
99.
Tất cả những điều này, là con cũng nghe trong kinh sách, con chia sẻ với mọi người, chớ con không chế ra để nói. Còn nói về thực hành kiết già, hay đời sống bộ hành khất thực, không nhà không cửa, khống chế nỗi sợ hãi, rèn luyện tính kham nhẫn, là bằng chính kinh nghiệm của con.

------------------------
MINH TUỆ NGỮ LỤC 
(明 慧 語 錄 )
Ngữ Lục (語 錄) là chỉ các sách ghi chép pháp của các Thiền Sư. Khi nói pháp, các Thiền Sư "không dùng những lời văn hoa bóng bẩy, mà dùng những từ ngữ bình dị, để nói ngay vào tông chỉ, sau đó, các đệ tử hoặc người tham học mới sưu tập, ghi chép lại thành sách, gọi là Ngữ Lục".
Thể loại Ngữ Lục bắt đầu thấy có từ ngài Lục Tổ Huệ Năng người Lĩnh Nam với Pháp Bảo Đàn Kinh.
------------------------
Biên Soạn: Phạm Hiền Mây

Bài mới

Ngày 12/12/2024 Thầy Minh Tuệ bắt đầu bộ hành về miền đất Phật
Ngày 12/12/2024 Thầy Minh Tuệ bắt đầu bộ hành về miền đất Phật
VÔ SỞ HỮU - Phần Cuối
Hỏi: Khi vô thường đến với thầy, thầy có muốn nhắn nhủ gì với đại chúng không ạ? ...
VÔ SỞ HỮU - Phần IX
Mình đọc kinh sách, hiểu kinh sách, rồi tự giữ giới luật tu hành cho mình. Mình cứ...
VÔ SỞ HỮU - Phần VIII
Hỏi: Thầy nghỉ trong nghĩa địa như thế này, nhỡ, đêm mưa to gió lớn thì sao ạ? Đá...
VÔ SỞ HỮU - Phần VII
Hỏi: Đất nhà con có nhiều vong, con trót hứa với họ, khi nào con còn làm ăn được, ...
VÔ SỞ HỮU - Phần VI
Hỏi: Con ăn chay, chồng con ăn mặn. Vợ chồng thường xảy ra mâu thuẫn. Xin thầy cho...
VÔ SỞ HỮU - Phần V
Hỏi: Con có nghe trên YouTube, một thầy kia, chuyên đi giảng pháp cho doanh nhân, ...
VÔ SỞ HỮU - Phần IV
Hỏi: Khi con gặp được thầy thì tâm con an vui lắm ạ. Đáp: Mình đi là để tập, ở c...
VÔ SỞ HỮU - Phần III
Nếu không mộ đạo, nếu không kính trọng sư, nếu không chân thành yêu thương sư, sẽ ...
VÔ SỞ HỮU - Phần II
Hỏi: Vậy sáu năm trước, đã nhiều người biết thầy chưa ạ? Đáp: Dạ không, không ai...

Are you sure?